Đôi lời của tác giả:
Mùng 1 tết Giáp Thìn, mình xin được khai máy bằng một bài viết, thực chất là một câu chuyện được mình sáng tác hồi lớp 11 gì đó. Cứ tưởng đã bị mất rồi, nhưng hôm qua về nhà lục lại ổ cứng cũ thì may quá vẫn còn. Đây là một trong những tác phẩm mà mình tâm đắc nhất, cái hồi mà vẫn mộng mơ sáng tác, viết báo Thiếu Niên Tiền Phong. Tuy mẩu chuyện này không được đăng báo, nhưng hồi lớp 12 đã giúp mình có được giải sáng tác của câu lạc bộ văn học ở trường (cuộc thi “không công khai” và có 1 người tham gia duy nhất là mình), giúp mình nhận về 50k tiền thưởng.
Ban đầu truyện ngắn có tên “Cà phê với thiên thần”, được mình lấy cảm hứng từ phim ngắn Coffe with angle của Kara với Ji Chang Wook. Vì anh Wook đẹp trai quá, nên mình cứ ngẩn ngơ, kiểu trên đời này có thiên thần không, và nếu có chắc cũng chỉ đẹp được đến thế thôi (sự thật là không nha mình mới Google thì thiên thần tối cao khác người phàm lắm). Vậy nên câu chuyện được đổi thành “Có hay không một thiên thần”.
À, lần tái bản này đã có chỉnh sửa cho câu từ bớt ngây ngô đi rùi ạ, mời mọi người thưởng thức.
Thành phố một chiều nắng oi ả….
Tôi nhấn mạnh bàn đạp, gồng mình lên trước cái nắng gắt và những bụi bặm của trung tâm thành phố… Tôi vừa bị đuổi việc, công việc chạy bàn ở một quán cà phê đối diện hồ. Phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một nơi phù hợp với lịch học và giấu bố mẹ để đi làm thêm.
Trời đổ mưa nặng hạt, mặt đường bốc hơi nồng nặc. Tôi vẫn ngoan cố đạp xe. Còn gì tồi tệ hơn là bị đuổi việc, đồng nghĩa với việc tôi phải nghỉ lớp học vẽ tự túc của mình. Nhưng càng đạp tôi càng thấy chân tay rã rời, đầu óc choáng váng, vậy nên tôi tấp xe lại vào lề đường và trú mưa dưới một tiệm sách cũ.
Tiệm sách Hẻm xéo
(nhái Harry Potter nha mầy)
Có lẽ sẽ chẳng ai để ý thấy một hiệu sách bé tí nằm bên cạnh một quán cà phê sang trọng và một hàng băng đĩa ngày ngày bật những đĩa nhạc ồn ào. Hiệu sách mang một cái tên mà mới lướt qua tôi đã nghĩ ngay đến bộ truyện Harry Potter : Hẻm Xéo! Tôi bước vào hiệu sách, phần vì không muốn đứng ngoài hiên như một con ngốc, phần vì tò mò với cái cái tên kì lạ.
Tôi ngỡ ngàng đi qua những giá sách cao đến gần 3 mét, những cuốn sách dày cộp chất đầy trên giá và trông cũ kĩ giống như chúng được lấy ra từ một viện bảo tàng cổ vật nào đó. Ở cuối một giá sách cạnh tường, trong một góc phủ đầy mạng nhện và bụi, một cuốn sách nhỏ màu nâu với bìa bằng da cùng những dòng chữ màu vàng đột nhiên khiến tôi chú ý, bìa cuốn sách viết : “Có hay không một thiên thần”. Phủi lớp bụi bám trên quyển sách, tôi lật từng trang giấy màu vàng xỉn và nhận ra đây chỉ là một cuốn sổ. Tôi bật cười, chỉ là một cuốn sổ viết mà làm giống như một cuốn tiểu thuyết vậy, cách PR của một hãng giấy nhằm kích thích trí tò mò của người mua chăng?
“Cháu gái, ta có thể giúp gì cho cháu?” – Tiếng nói vọng ra từ một nơi bí ẩn nào đó khiến tôi giật mình quay lại. Một ông cụ già vóc dáng nhỏ bé cùng chòm râu bạc bước xuống từ một cái thang nhỏ dẫn lên một căn gác xép tối om.
“Cháu muốn mua nó sao?” Ông cụ nhìn chăm chăm vào cuốn sổ tôi đang cầm trên tay.
“Dạ!”
Ít nhất tôi cũng cần một cuốn sổ để viết nhật kí và trút những bực dọc của mình vào đấy, đó là lí do tôi quyết định chi số tiền còn lại để mua cuốn sổ này, và kèm thêm một cây bút máy và một bình mực.
“Cháu muốn mua cả cây bút và bình mực này chứ?” Ông cụ ngạc nhiên khi thấy tôi ngỏ ý hỏi về cây bút cắm ở trên nóc một giá sách cao.
Tôi rời khỏi hiệu sách đúng lúc trời hết mưa, trong lòng vẫn thắc mắc về nụ cười khó hiểu của người bán hàng.
Có hay không một thiên thần?
Tôi vào phòng và khóa trái cửa, lấy cuốn sách và cây viết cùng lọ mực đặt lên bàn, bắt đầu trút ra giấy những thứ tồi tệ nhất vừa xảy ra. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Từ việc tôi bị đuổi, chỉ vì một gã khách hàng thô lỗ dám gọi tôi là Osin. Với bản tính nóng nảy cộng thêm xúc tác của thời tiết khiến tôi muốn xì khói ra tai:
“Này chú, cháu là bồi bàn chứ không phải là giúp việc nhà chú đâu ạ?”
Gã đó trố mắt nhìn tôi rồi kiên quyết yêu cầu bà chủ đuổi thẳng cổ con bé “vô lễ”, “ương bướng” này đi. Tôi bước ra quán, hiên ngang như một kẻ vừa dành lại lòng tự trọng của mình , nhưng vừa đi được hai bước thì tôi nhận ra rằng mình còn khoản học phí ở lớp học vẽ hàng tháng phải chi trả.
Tôi đóng nắp bút, cảm thấy nhẹ nhõm và hả hê vì đã trút hết được bực dọc vào đó. Tay cầm cuốn sổ, tôi bắt đầu đọc lại những gì vừa viết ra thì nhận thấy mực viết trên cuốn sổ bắt đầu nhòe đi, thấm đẫm, lan ra trên những tờ giấy cũ kĩ, dường như chúng đang cựa quậy và ngọ nguậy trên giấy … Đột nhiên, tôi cảm thấy cuốn sổ trên tay khẽ động đậy. Rồi kì lạ hơn nữa nó nhúc nhích và rời khỏi bàn tay tôi.
Thật không thể tin được!
Giải cứu thiên thần
Những giọt mực cứ thế cuộn lại thành hình xoắn ốc trên cuốn sổ, chúng xoáy sâu như một mê cung, cuốn theo cuốn sách bay lên, bay lên cao, và rồi nổ tung giữa không khí …
Một sinh vật kì lạ hiện ra.
Nó trông giống yêu tinh Dobby trong truyện Harry Potter tôi hay đọc, với đôi tai to, cái mũi dài, thân hình nhỏ bé, cánh tay khẳng khiu, lớp da nhăn nheo và đôi mắt tròn xoe màu xanh thẫm.
“Sao bạn lại có vẻ sợ hãi khi thấy tôi đến vậy??” – Sinh vật nhăn nhó, giương đôi mắt to nhìn tôi chằm chằm – “Bạn chưa gặp một thiên thần bao giờ chăng??? Không phải chứ, mà tôi đang ở đâu thế này??”
“Á!!!!!!” – Tôi la lên.
“Á!!!!” – Con quái vật nhỏ tự nhìn vào gương và cũng tự la lên.
Trước mặt tôi, đang ngồi vắt vẻo trên giá sách là một sinh vật kì lạ tự xưng là thiên thần, còn tôi, mặt mũi tái xanh trên ghế, đang cố gắng trấn tĩnh lắng nghe:
“Này, cậu không phải hoảng đâu, vì tôi là thiên thần, một thiên thần tốt bụng và đẹp đẽ đang bị giam cầm trong thân hình của một con quỷ bé nhỏ, mà chính tôi cũng không nghĩ là bản thân lại ra nông nỗi này.”
“Thiên…thiên thần ư. Trên đời này làm gì có thiên thần chứ?”
“Con người đúng là, thấy tận mắt mà vẫn không tin sao?”
“Vậy, vậy….tại sao….??”
“Ôi đừng hỏi nữa được không? Tôi đói lắm rồi bạn ạ, hơn 50 năm rồi tôi có được ăn gì đâu!”
Tôi lò dò đi xuống nhà, lấy trộm của thằng em gói bim bim và trở lại phòng, nơi “thiên thần” đang nhảy nhót trên tấm nệm giường ngủ.
“Đây bạn ăn đi và đừng nhảy nhót trên giường tôi nữa, sau đó kể tôi nghe xem mọi chuyện là thế nào vậy?”
“Giới thiệu với bạn, tôi là Bob (ê sao hồi đó nghĩ ra cái tên Tây này chi nhỉ???), một thiên thần rất hay phạm lỗi. Tôi đã bị thượng đế phạt bằng cách giam giữ trong quyển sách cũ rích và hôi rình kia, chà, cái này là gì mà ngon quá vậy?”
“Người ta gọi nó là bim bim” – tôi trả lời.
“Ối, bim bim ngon thật! Đó, vậy là tôi bị giam trong đó 50 năm trời cho đến khi bạn tìm ra chìa khóa bằng cách dùng cây bút và bình mực để viết lên cuốn sổ” – Bob dốc ngược túi bim bim, rắc những mảnh vụn cuối cùng vào miệng – “Có thể cho tôi thêm được không?”
“Đó là gói cuối cùng rồi!”
“Tiếc thật! Nhưng không sao, chỉ cần bạn ước ba điều ước …”
“Ba điều ước?”
“Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi là giúp người cứu mình thực hiện ba điều ước, khá giống gã thần đèn kia, nhưng tôi đẹp trai hơn.” – Bob lầm bầm – “Sau khi thực hiện xong tôi có thể trở về hình dạng ban đầu và quay lại thiên đàng.”
Điều ước thứ nhất
Bạn sẽ làm gì khi có ba điều ước trong tay?
“Tôi ước Toán Văn Anh trở thành môn thi bắt buộc trong kì thi đại học sắp tới!”
“Đoàng!”
Một tiếng sấm vang lên giữa bầu trời không mây.
“Ta đa!! Điều ước của bạn đã thành hiện thực! Thượng đế đã chấp nhận yêu cầu này!”
“Thật không??”
Để kiểm chứng và chắc chắn đây không phải là một trò đùa nhảm, tôi lập tức lên mạng, đọc tất cả các trang báo và tra từ khóa “thay đổi quy chế thi đại học” trên Google. Năm đó (2015), Toán Văn Anh trở thành môn thi bắt buộc thật sự luôn.
Tôi cảm thấy chút náy vì đã gây ra chuyện lớn nhưng vẫn hân hoan với niềm vui sướng khôn tả. Nhưng hơn hết, giờ đây tôi có thể thực hiện 2 điều ước khác, và tôi sẽ phải suy tính thật kĩ, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc giữ Bob ở lại và giấu cậu ấy trong phòng riêng.
“Này, cậu suy nghĩ nhanh nhanh lên dùm đi, tôi muốn trở về, tôi muốn lấy lại hình dáng hoàn hảo của mình!” – Bob năn nỉ!
Hôm nay là ngày thứ 5 Bod ở nhà tôi, và tôi vẫn chưa quyết định điều gì cần làm.
“Vậy cậu phải cho tôi ra ngoài đi chứ, ở đây ngày nào cũng phải ăn bim bim, chán lắm rồi.” – Bob vặn vẹo cái đầu.
Tôi liều lĩnh đưa Bob ra khỏi căn phòng của mình bằng cách để cậu vào trong cái ba lô to đùng sau lưng, rồi để hở một ngăn nhỏ để cậu ta có thể thở và ngắm nhìn mọi thứ.
Tôi đưa Bob đến công viên, nơi lần đầu tiên Bob nhìn thấy những vòng đu quay khổng lồ, những con ngựa có cánh nhưng không biết bay, những cô thiên thần vẫy gọi trẻ con trước cửa những quầy kẹo ngọt. Tôi mua cho Bob một chiếc kẹo bông.
“Ồ, ngon thật, giống như cậu đang ăn những đám mây vậy!”
“Cậu nói bé thôi chứ…”
“Ừ nhỉ, có lẽ người ta sẽ khoảng sợ khi thấy một con yêu quái bé tí gầy gò đang cầm trên tay một cái kẹo bông và chui trong ba lô! Này, cậu có nghe tôi nói không vậy?”
“Ê đi đâu đấy mày?”
Tôi dừng lại. Trước mặt tôi là những người bạn sành điệu và xinh đẹp của lớp.
“Mày đi đâu với cái ba lô cũ rích kia vậy”
“Tao định đến khu mua sắm” – Tôi khẽ xoay cái ba lô ra sau.
“Đến làm gì, đằng nào mày cũng chỉ ngắm thôi, có mua gì được đâu mà!” – Một trong số họ chế giễu.
“Thôi mình đi đi, tao vừa mua được đôi giày đẹp lắm …” – họ cười khúc khích rồi đi xa dần.
“Những người đó thật đáng ghét!” – Bob thò đầu ra khỏi ba lô.
Đúng, những người bạn đó được sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ họ không vất vả như bố mẹ tôi nhưng lại kiếm được hơn nhà tôi rất nhiều.
“Tôi ước, …”
Đúng, tôi muốn, đã từ rất lâu tôi muốn ước rằng, gia đình tôi thật giàu có, giàu có hơn gia đình họ, và đây chính là cơ hội, tôi sẽ làm điều đó! Nhất định là vậy!
“Cứu với, cứu, ai cứu con tôi với!!!”
Ở một góc đường bỗng có tiếng la thất thanh của một người phụ nữ trẻ. Mọi người nháo nhào vây kín lấy đứa bé gái đang bất tỉnh trên tay mẹ. Cô bé bị một chiếc xe máy va vào khi qua đường một mình, và có vẻ như thủ phạm đã bỏ chạy sau khi tông vào bé.
Điều ước thứ hai
“Linh hồn cô bé đang dần bay đi, và thần chết sẽ sớm đến đón linh hồn nhỏ bé ấy” – Bob vừa nói vừa ngước nhìn lên trời.
“Cậu nói sao, không thể như thế được!” – tôi hốt hoảng nhìn máu trên đầu cô bé chảy ra, giàn giụa trên bàn tay người mẹ tội nghiệp trong khi xe cứu thương vẫn chưa đến – “Bob, tớ muốn thực hiện điều ước, linh hồn chưa được đưa đi thì tớ vẫn có cơ hội đúng không? Vậy thì tớ ước bé sẽ bình an vô sự!”
“Ào!!!” Một cơn mưa rào đột ngột đổ xuống, báo hiệu cho một điều ước nữa đã được thực hiện. Xe cấp cứu đưa bé gái đến bệnh viện, bỏ lại đám đông lô nhô đang bàn tán đằng sau.
Trời đã chạng vạng tối, mặt trời chỉ còn là một chấm nhỏ, ráng chiều vàng rực cuối chân trời. Sau cơn mưa kì lạ, mọi thứ lại quay về như cũ, đường phố tấp nập dòng người tan sở, công viên thưa thớt người lại qua. Tôi đưa Bob về nhà, cậu vẫn yên vị trong chiếc ba lô sau lưng tôi.
“Tại sao cậu lại làm điều đó cho cô bé? Cậu đã muốn ước một điều khác mà” – Bod thầm thì đằng sau.
“Tớ đã muốn ước điều gì cho riêng tớ, để được xinh đẹp và hoàn hảo hơn” – tôi trả lời – “Nhưng nếu vào trường hợp đó, ai cũng sẽ làm vậy thôi, đơn giản là vì có người sắp chết trước mắt cậu.”
Tôi im lặng, và Bob bé nhỏ cũng im lặng. Một lúc sau, cậu lại cất lời:
“Cậu không cần ước gì cả, cậu không cần hoàn hảo hay xinh đẹp hơn ai hết bởi trái tim của cậu đã là trái tim đẹp nhất mà tôi từng thấy rồi.”
Tôi mỉm cười rảo bước. Ánh đèn đường bật sáng, rọi chiếu xuống con đường một cái bóng liêu xiêu, và trên lưng cái bóng ấy, ở trong chiếc ba lô cũ kĩ ấy là một thiên thần kì lạ.
Đôi cánh thiên thần
Hôm nay đã là ngày thứ 20 Bob ở lại nhà tôi.
“Cậu có nhớ nhà không vậy” – Tôi hỏi trong lúc Bob đang ngồi đọc sách.
“Ồ, có chứ.”
“Vậy cậu nhớ cái gì nhất?”
Bob ngừng nói và quay lại nhìn tôi:
“Tôi nhớ đôi cánh của mình, nó trắng muốt và rất to, đến nỗi hồi còn nhỏ, mỗi lần tôi đi là nó lại kéo tôi về phía sau. Và mỗi khi tôi xuất hiện sẽ có một thứ ánh sáng kì ảo lóe lên và cả mùi hoa oải hương thơm ngát bay trong không khí nữa.”
“Vậy tại sao cậu lại bị phạt?”
“Uhm… đó là một khoảng thời gian rất tồi tệ của tôi, khi tôi mới tập sự để làm một thiên thần, tôi đã rất lười biếng và kiêu ngạo, cho đến khi tôi gây ra một việc mà hậu quả của nó rất nghiêm trọng.”
“Thấy cậu buồn, tôi cũng không dám hỏi thêm nữa.”
“Này, cậu muốn có một đôi cánh mới không?”
Tôi đưa Bod đến chợ và mua cho cậu một đôi cánh giả mà trẻ em hay đeo.
“Nhìn này, trông tớ giống một con vịt vậy, quạc quạc.”
Tôi và Bod cười nghiêng ngả. Bỗng nhiên Bob hỏi tôi:
“Này cậu, nếu tôi trở về thiên đàng, cậu có buồn không?”
Tôi khựng lại. Đó cũng là lí do mà tôi chưa muốn ước điều ước cuối cùng. Thật khó để có được một người bạn tốt như Bob, và càng khó hơn nữa khi phải chia tay cậu.
Thôi muộn rồi, mình về thôi! – Tôi nói lảng, cảm thấy mắt mình mờ đi, sống mũi cay cay. Tôi cố bình tĩnh và đi qua đường.
“ Két..ầm!”
Điều ước thứ ba
“Tôi đang ở đâu thế này?”
Tôi tỉnh dậy sau tiếng động inh tai, thấy toàn thân đau đớn bất động, còn xung quanh là một vùng trắng xóa.
“Chúng ta đang ở ranh giới giữa thiên đường và trần gian.”
“Bob, cậu sao vậy?”
Tôi hốt hoảng nhìn cậu nằm ở bên phải, toàn thân đầy máu.
“Tôi,… thấy đau lắm.”
“Tôi sẽ giúp cậu, không sao đâu, cố lên!”
Tôi cố xoay sở, nhưng không nhúc nhích được, có lẽ là do vụ tai nạn khi tôi sang đường.
“Xin lỗi, là tại tôi, tất cả là tại tôi, tôi sẽ cứu cậu, cậu phải trở về nhà Bob à! Đúng rồi, điều ước” – Mắt tôi sáng lên.
“Đừng, dừng lại đi, hãy ước cho riêng cậu!” – Bod thều thào.
“Không, người ta sẽ cứu tớ nhưng họ sẽ không biết có một sinh vật đang nằm trong ba lô của tôi đâu.”
“Không tôi đã sống được hơn 300 năm rồi. Còn cậu, cậu mới 17 tuổi, chưa thi đại học, chưa đạt được những điều mà cậu luôn nói với tôi.”
“Nhưng nếu tôi không ước thì cậu sẽ chết trước khi trở lại thành thiên thần mất.”
“Nghe này, dù thế nào đi nữa tôi vẫn sẽ quay trở về thiên đàng với tư cách một linh hồn mà. Nào, hãy ước đi, lặp lại điều tôi nói.”
Tôi khóc, cố gắng với lấy tay Bob:
“Không, tôi không làm đâu.”
“Nếu không làm theo tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Nào, nghe tôi, tôi ước tôi sẽ bình yên …”- Bob nói trong hơi thở mệt nhọc.
“Tôi ước … tôi sẽ bình yên” – Tôi vừa khóc vừa lặp lại.
“Và sống đến 100 tuổi”.
“Và sống đến… không, đừng mà…!”
“Xoẹtt..!!” một tia chớp lóe lên.
“Không, Bob … ” – Tôi nắm chặt tay Bob.
Cơ thể nhỏ bé, thoi thóp của cậu mờ dần, mờ dần và phút chốc, tan thành những mảnh vụn lấp lánh.
“Ở lại nhé người bạn tốt của tôi, vĩnh biệt.”
Cà phê với thiên thần
Sau sự cố đó không ai nghĩ là tôi có thể may mắn đến vậy. Các bác sĩ thắc mắc nếu va chạm mạnh như vậy, rất có thể tôi đã phải phẫu thuật. Nhưng trường hợp của tôi thật sự rất khó hiểu, tôi chỉ phải ở lại điều trị vài tuần và xuất viện cùng với cánh tay bị băng bó.
“Con vẫn chưa đi học được đâu” – Mẹ nói.
“Con khỏe rồi mà mẹ.”
“Mẹ đã bảo là không rồi mà! Ba lô của con đây. Mà sao khi tai nạn con giữ chặt nó thế?”
Tôi im lặng đón lấy cái ba lô từ tay mẹ. Biết tôi vẫn mệt nên mẹ để tôi ở lại trong phòng một mình.
Tôi ngồi lên giường, nơi Bob bé nhỏ hay nhảy nhót cùng tôi mỗi khi tôi hát, cả cái giá sách nơi cậu vắt vẻo ngồi ở trên. Có lẽ giờ này cậu đang mỉm cười trên thiên đàng.
Đã một tháng sau khi xảy ra chuyện, tôi được phép tự đi học một mình. Sau khi tan học, tôi đi bộ đến công viên nơi Bob và tôi hay ngồi uống cà phê ở chiếc máy bán hàng tự động. Tôi đút đồng xu vào máy, nhưng kì lạ thay, cái máy quái quỷ không nhận tiền.
“Này cậu, có muốn một tách cà phê với thiên thần không?”
Tôi giật mình! Một ánh sáng kì lạ lóe lên cùng mùi hoa oải hương bay trong không khí. Tôi chầm chậm quay lại.
“Không, không phải…” Trước mặt tôi là một người con trai lạ khoác trên mình bộ vest màu xanh nước biển, mái tóc hung đỏ bồng bềnh rực lên trong ánh sáng, làn da trắng, đôi mắt xanh, sống mũi cao và nở một nụ cười tươi. Tôi ngước lên nhìn vì cậu ta khá cao.“
“Không, đó không phải là Bob!” tôi tự nói với mình và quay người rảo bước. Có lẽ vì qúa nhớ Bob nên tôi mới nghĩ rằng cậu ấy xuất hiện.
“Con người đúng là kì lạ thật, nhìn thấy tận mắt mà vẫn không tin sao?”
Có lẽ nào…
Tôi dừng lại, từ từ quay về phía sau.
Sau lưng cậu ta, một đôi cánh trắng muốt, xòe rộng cả một khoảng lớn, lấp lánh ánh bạc và mềm mại như một đám mây. Và mọi người có tin không? Thiên thần là có thật!
Leave a Reply